
Như thể hôm nào trên
biển tiên
Sóng nước xôn vao vỗ
mạn thuyền
Nghe như âm điệu cung
đàn khóc
Hoà trong sáo gió chút
niềm riêng
Xa vắng em rồi nước
chảy xuôi
Non cao mây trắng phủ
ngậm ngùi
Mái tóc thần linh huyền
ảo thả
Nơi cuối chân trời em
có vui
Lời ca thạch thảo cung
hờn dỗi
Điệu đàng ai múa khúc
chia ly
Môi hé chờ ai màu huyết
dụ
Huyền vi khép kín buổi
phân kỳ
©

Cung
hưởng ngàn xưa tiếng nguyệt cầm
Con đò dĩ vảng tãi
thanh âm
Huyền diệu mây trời khoe áo tím
Bên
anh em đến nét trăng rằm
Hư ảo thời gian huyền
thoại mãi
Lời
ca biển cả sóng miên trường
Ai dáng đài trang bên
gối mộng
Em đến rồi đi như khói
sương
Rừng sao se kết tóc ưu
phiền
Biển nhớ trăng thề bổng
hóa điên
Khi xưa em đến màu
nhung nhớ
Du phiếm đời anh trong
cõi tiên
Chợt
tỉnh bừng lên hồn dã thảo
Em
về mắt biếc đọng cô liêu
Xiêm
y đài các xanh như ngọc
Mấy giọt hoàng hôn nhớ
nắng chiều
Âm hưởng mưa bay tận
cõi lòng
Đàn xưa trăn trối phím
hư không
Nụ hôn mờ ảo vành môi
lạnh
Âm cuối chưa tròn cõi
mênh mông
|